Barry Lyndon là ví dụ điển hình nhất về sự hai mặt của chính Stanley Kubrick. Một phim cổ trang đẹp lung linh nhưng lại bị làm cho nhạt nhẽo bởi chủ đề chẳng mấy thú vị. Sự dí dỏm châm biếm được thể hiện tốt, kết hợp với một phiên bản tầm thường và thu hẹp của những kịch bản hay nhất của Kubrick.
Tao có thể thừa nhận rằng phim này không *phải* về Barry Lyndon. Nó nói nhiều hơn về những cấu trúc xung quanh Barry Lyndon và làm thế nào ta có thể sống trong một thế giới mà thằng ngu này cứ tự vấy bẩn mình rồi lại leo lên. Nhưng "Falling Up" của Shel Silverstein còn có hậu quả nhiều hơn thế này. Ngay cả đến cuối phim, Barry vẫn vô cảm như HAL. Barry thay đổi và bị tác động ít hơn Alex DeLarge nhiều. Hắn ta chỉ đơn giản là đáng ghét, không thể cứu vãn và không hề thú vị. Sự nổi tiếng là thằng khốn nạn của Ryan O'Neal cũng chẳng giúp gì cho nhân vật cả.
Tất nhiên tất cả những điều này là ý đồ của Kubrick và tao hiểu điều đó. Tao cũng chỉ nghĩ đây là những ý đồ kém thú vị nhất trong sự nghiệp của ông ấy. Là bằng chứng về khả năng chụp ảnh của ông ấy, nó gần như ở đỉnh cao. Nhưng như một bằng chứng cho tài năng của ông ấy thì nó lại là thứ kém quan trọng nhất.
Tao thấy nó không quá buồn cười, mặc dù có những khoảnh khắc tuyệt vời. Suy nghĩ chủ đạo là "xã hội này thật ngu ngốc" và điều đó được đền đáp trong phần kết phim một cách hiệu quả. Nhưng phim cũng dài 3 tiếng đồng hồ. Với tất cả sự tài tình về triết học của 2001 và A Clockwork Orange, người ta cảm thấy như Kubrick bị hạn chế bởi nguồn tư liệu của mình. Hậu quả là ông ấy quay lại phong cách của mình từ Dr. Strangelove nhưng với ít cảm hứng hơn nhiều so với sự lố bịch, hài hước mang tính hiện sinh mà Chiến tranh Lạnh đã khiến Kubrick phải đối mặt.
Không phải Barry Lyndon là một phim dở. Nó được quay đẹp hơn hầu hết mọi phim từng được làm. Trang phục có lẽ là tốt nhất từ trước đến nay, thực sự giải thích thế giới chỉ đơn giản bằng áo khoác và vải nilon. Tao đánh giá cao thành tựu kỹ thuật. Chỉ là thành tựu kỹ thuật không phải là lý do chính khiến tao xem và yêu phim. Tao xem phim vì câu chuyện. Câu chuyện là sự chuyển động. Đó là cách chúng ta kết nối và thấy mình trong các nhân vật của phim. Nhân vật chuyển tải câu chuyện thành mẫu số chung giữa người xem và đạo diễn. Đó là điều làm cho những kịch bản hay nhất của Kubrick trở thành một hiện vật đích thực.
Nếu không phải vì 2001, được Denis Villeneuve trích dẫn là phim yêu thích của ông ấy, thì đó sẽ là Barry Lyndon. Villeneuve làm những bộ phim hoàn toàn được thiết kế để gây ấn tượng với bạn. Để làm cho bạn thích thú với hình ảnh mà không cần bất kỳ sự thông minh nào. Bộ lọc màu cam không làm tao thích thú. Những cảnh quay cận cảnh siêu chặt chẽ thu nhỏ lại thành những cảnh quay toàn cảnh thì không tệ lắm. Trớ trêu thay, 2001 *NÊN* là mục tiêu của DV, chỉ là ông ấy có khả năng trình bày như một đứa học sinh lớp 8. Đối với một bộ phim tách rời khỏi nhu cầu đối thoại, 2001 lại có rất nhiều lời giải thích, xây dựng chủ đề và xây dựng vũ trụ.
Dune 1 và 2 khiến tao cảm thấy rằng một danh sách Letterboxd có tiêu đề "Những bộ phim được làm để khiến bạn trầm trồ mà những người thích trầm trồ sẽ yêu thích". Kẹo mắt. Nhảm nhí. Phim thiếu những gì làm nên sự tuyệt vời của phim: kịch bản. Spielberg liên tục nói rằng các đạo diễn giỏi nhất cũng là những nhà văn. Không phải Spielberg đang viết những câu chuyện và chủ đề đan xen tỉ mỉ như anh em nhà Coen chẳng hạn. Nhưng Spielberg giỏi trong việc xây dựng toàn bộ câu đố, kịch bản được đặt vào vị trí khá tốt xung quanh phần còn lại của các bộ phim của ông ấy. Cũng giống như tao thích một cú đánh đôi vào khoảng trống, các đạo diễn viết kịch bản là nguyên mẫu mà tao thích nhất. Đó là lý do tại sao tao nghĩ Billy Wilder và Kubrick là những đạo diễn giỏi nhất từ trước đến nay!
Barry Lyndon là phim tệ nhất của đạo diễn kiêm nhà văn Stanley Kubrick.