Thế này nhé, tớ cứ tưởng hầu hết mọi người đọc sách đều như tớ, nhưng tối qua tranh luận với người yêu mới biết hoá ra không phải ai cũng vậy, ít nhất là anh ấy thì không. Hy vọng là tớ giải thích cho mọi người hiểu được -
Khi tớ đọc sách, trong đầu tớ có một giọng đọc. Đặc biệt là khi đọc hội thoại, tớ tự động gán giọng cho các nhân vật trong sách, kiểu vô thức ấy. Chứ tớ không cố tình tưởng tượng giọng nói để "làm cho" trải nghiệm đọc hay hơn đâu, nó tự đến thôi. Nếu không phải đoạn hội thoại, tớ vẫn có một giọng đọc chung chung (tuỳ thuộc vào tác giả) trong đầu đọc to lên, nếu mọi người hiểu ý tớ. Ví dụ, khi tớ đọc Nhà làm bằng que của Ly Trần (một cuốn hồi ký hay kinh khủng luôn btw), tớ nghe thấy một giọng đàn ông giận dữ pha giọng châu Á (giống giọng bố tớ) khi đọc những đoạn đối thoại giữa cô ấy và bố. Còn khi đọc David Sedaris, tớ cũng nghe thấy giọng anh ấy luôn, nhất là vì tớ biết anh ấy nói như thế nào rồi, nên đọc sách càng thấy hài. Lại nói, tớ không cố ý đâu nha.
Tớ cũng có hình ảnh trong đầu, hơi mờ mờ, về bối cảnh/nhân vật trông thế nào. Tớ cứ nghĩ chuyện này phổ biến hơn cả việc nghe thấy giọng nói, nhưng hoá ra không phải, người yêu tớ không thế, thú vị thật đấy, vì anh ấy đọc cả đống tiểu thuyết khoa học viễn tưởng mà mô tả thế giới hư cấu sống động lắm.
Với những cuốn sách có tên nhân vật và địa danh lạ hoắc, tớ cũng tự đặt cách phát âm cho chúng, chắc để cho giọng đọc trong đầu tớ nghe cho mạch lạc hơn ấy nhỉ?
Dù sao thì, tớ thấy ngạc nhiên lắm khi biết không phải ai cũng thế. Người yêu tớ cũng bất ngờ khi biết tớ đọc như vậy. Anh ấy còn hỏi một người bạn, và bạn anh ấy cũng bảo là không có giọng nói trong đầu khi đọc sách, mà anh ấy lại là mọt sách kinh khủng.
Hy vọng là mọi người hiểu hết rồi nha, và tớ rất muốn nghe mọi người chia sẻ trải nghiệm đọc sách của mình :-)
Link nội dung: https://cdspvinhlong.edu.vn/doc-hieu-pho-ta-a27452.html