tuần này tôi có dịp gặp một người bạn trong cộng đồng viết, từ Hà Nội vào Sài Gòn. chúng tôi đã biết nhau độ hơn nửa năm, nhưng đây là lần đầu gặp và nói chuyện với nhau ở ngoài đời. sau vài câu cười đùa, bạn bảo trông tôi có cái gì đó rất tĩnh lặng, tựa như mặt hồ nước. như cái cách mà tôi chậm rãi thả từng câu chữ vào cuộc trò chuyện của cả nhóm. điều gì đó trong tôi vô thức sáng lên, kiểu như được “nhìn” thấy nhưng với một tâm thế rất khác. sống ở một thành phố mà xung quanh ai cũng thi đua để nhanh hơn, hiệu quả hơn, năng suất hơn, mấy khi có người thật sự trân quý sự chậm rãi đó của mình - tôi thầm nghĩ và tủm tỉm trong đầu.

điều này vô tình nhắc tôi về trạng thái zone out của mình. đôi khi ở trong những cuộc nói chuyện, tôi ngồi thần ra như thể đang nghĩ về điều gì đó xa xăm. một vẻ mặt khó hiểu. một ánh mắt đăm chiêu. mấy lúc tay tôi gác lên cằm và hồn thả trôi tư lự. hoặc đơn giản là ngước nhìn một điểm nào đấy không chủ đích.

đã vài lần có người hỏi tôi hoặc thậm chí sốt ruột vì cái sự ngẩn ra này của tôi, rằng họ thành thực không hiểu tôi đang nghĩ gì hay đăm chiêu vì điều gì mà tỏ ra sâu sắc. không phải ai cũng đón nhận sự tĩnh lặng mà tôi thỉnh thoảng đặt lên bàn, như một món đồ ăn trang nghiêm nhưng gợi nhiều sự tò mò, và đôi khi là sự xao nhãng. nhưng cũng có đôi số người, khiến tôi biết ơn vì họ hiểu cho sự tĩnh lặng bất chợt ấy của mình. dĩ nhiên không phải khi đang dở cuộc trò chuyện hoặc chưa trả lời đối phương, chỉ là tôi thích ôm giữ cho mình một vài khoảnh khắc yên lặng và ngắm nhìn mọi thứ trôi qua trước mắt.

"em đang zone out à?”

“ừ, zone out thôi.”

tôi thầm yêu những khoảng lặng bất chợt đến bất chợt đi trong đôi ba câu trò chuyện, và những lần gặp gỡ nhất kỳ nhất hội sẽ chẳng bao giờ được lặp lại. tôi thích cách mà người ta chậm lại, nhẩn nha nhâm nhi ngụm cà phê và lắng nghe nhau kể về điều khiến họ thao thức bấy nay, những chộn rộn khó diễn tả bằng lời, hay vài niềm vui nho nhỏ xen lẫn những căng thẳng của một tuần làm việc mệt nhoài.

kể cả trong một buổi gặp nhau mà tôi chán ngấy và muốn rời đi, tôi đã trân trọng biết mấy cái khoảnh khắc cả bọn ngồi lắng xuống dù chỉ mười mươi phút. và rồi là tiếng chuông ngân lên giữa khoảng không gian tĩnh mịch bao trùm bởi cái không khí oi nồng ngày hạ, thỉnh thoảng xen lẫn chút gió chiều, nhẹ thôi mà dễ chịu biết mấy.

gần đây tôi yêu hơn sự tĩnh lặng của màn đêm khi tai tôi tỏ rõ mồn một từng chặng ve kêu rin rít núp sau những tán cây phượng rợp nào là lá. một đứa nhạy cảm với tiếng ồn và cảm thấy khó ngủ nếu không ở trong không gian yên tĩnh vẫn có thể biết yêu tiếng ve vào một ngày hè rực rỡ. nhớ về những buổi trưa hiếm hoi nằm thẳng người trên sàn nhà trúc ở Làng Mai, ngước mắt lên là cả một khoảng xanh rì lá lá lớp lớp chen chúc nhau.

ấy thế mà nhiều khi tôi quên khuấy sự chậm rãi, bình tĩnh đó trong mình. hồi ở trong Làng, bạn tôi bảo sao tôi đi thiền mà đi nhanh quá vậy. và rồi thiền hành cũng cho tôi tập yêu lại những bước chân chậm rãi. những buổi đi bộ không có ràng buộc về thời gian. có đôi bước lê thê mỏi nhừ sau buổi chạy sớm mai. có đôi bước thì thầm đủ để ta sánh vai bên nhau một đoạn nữa thôi trước khi đến điểm chào tạm biệt. đôi bước chân lừng lững như từ nơi phương xa trở về miền quê dấu yêu, mỗi khi tôi rời sài gòn độ chừng một tuần thôi là cảm giác ấy lại ùa về. có phải lúc nào người ta cũng cho nhau cái đặc quyền để được đi chậm cùng nhau đâu?

cũng như có phải lúc nào, người ta cũng dành cho nhau sự thoải mái trong im lặng đâu. một trong những điều tôi thích ở phương pháp vòng tròn, là mọi người được khuyến khích để cùng kiến tạo và đón nhận những khoảng lặng trong không gian trò chuyện nhóm. tôi mong mỏi có thêm những cuộc trò chuyện vòng tròn, nơi mọi người ngoài giao tiếp bằng ý tưởng và thông điệp, còn có thể giao tiếp bằng ánh mắt và hơi thở. và tôn trọng những khoảng trống, cùng nhau, mà không cố gắng phá vỡ chúng một cách khiên cưỡng. giống như khi tôi thích thú nghe bạn tôi kể về cách một người dừng 5 giây trước khi nói điều gì tiếp theo hay phản hồi lại người đối diện. những cụm 5 giây đó khéo khi khiến mọi người xích lại gần nhau còn dễ dàng hơn mấy lúc lời lẽ tuôn trào.

tôi nhận ra, trong khoảng lặng cũng có cảm xúc. trong khoảng lặng, những kết nối không mất đi mà còn được lấp đầy cho dày thêm. khoảng lặng có hay không có chủ đích, dần vô thức biến thành cầu nối giữa một người với người còn lại, hay thậm chí giữa một người với chính bản thân họ. cho nhau những khoảng lặng, là cho nhau sự hiện diện thiêng liêng nhất có thể. ngồi yên cùng nhau, lại là thực hành thường xuyên bị bỏ quên.

tuần này, bạn đã dành khoảng lặng nào cho mình hay (những) người thân yêu chưa?

Share

Bài viết thuộc thử thách Viết Tiếp Sức mùa 3.
#wotnalumni #withmo

Link nội dung: https://cdspvinhlong.edu.vn/chon-ron-hay-chon-ron-a27388.html