Mình đang trong kì nghỉ lễ nên đang đi chơi. Mình có một tật rất xấu đó là ăn no xong thì không suy nghĩ hay đi đâu được vì quá buồn ngủ. Cho nên khi đi học mình thường bỏ qua bữa trưa mà chỉ ăn buổi sáng và buổi tối lúc 4:00 chiều để tránh cơn buồn ngủ.
Ngày hôm nay cũng vậy, ăn trưa xong là mình không thể lết cái thân đi đâu được nên phải tìm chổ chợp mắt một tý. Mình tìm được một chổ lý tưởng dưới gốc cây già và đám cỏ xanh mơn mởn để nghỉ trưa. Rồi bao nhiêu suy nghĩ ùa về.

Lúc còn trẻ thì sống theo ý kiến của người khác. Ai đó bảo uốn tóc sẽ làm mình đẹp hơn là mình đi uốn luôn dù cho sau đó nó xơ nó rối. Con gái phải cạo lông chân đi để mặc váy hoặc quần ngắn cho đẹp, mình cũng cạo luôn dù sau đó nó nhú lên nó ngứa làm mình cào rách cả da ra…., Mình để cho người khác định hình bản thân mình vì mình chẳng biết mình muốn gì và cần gì. Rồi mỗi năm trôi qua, đi xa hơn một tý, nhìn đời khác đi một tý, rồi dần dần mình bỏ ngoài tai những lời phán xét của người khác và tập trung vào bản thân mình nhiều hơn.
Mình thích mặc quần áo rộng vì nó thoả mái, tóc tai cứ để tự nhiên rồi nó cũng khoẻ mạnh hơn thay vì uốn nhuộm. Lúc ở Việt Nam, mình chưa từng mặc bikini đi tắm hay đi bơi vì thiếu tự tin và sợ người khác đánh giá cơ thể mình. Giờ thì tuần nào cũng đi bơi, đi leo núi xong về là phải đi ngâm mình trong hồ bơi nước ấm cho thư giãn gân cốt. Không nhớ đã tự bao giờ mình đã quên để ý cách người khác nhìn mình.
Mình từng là kiểu người thích một mình nhưng cố hoà đồng với người khác. Giờ mọi chuyện cứ để tự nhiên và dành thời gian để hỏi xem mình cảm thấy thế nào. Nếu mình cảm thấy mình không thích nói thì sẽ im lặng, nếu không thích đi chung thì tự tách ra, nếu không thích ai thì hạn chế gặp người ta. Nếu cảm thấy không thoả mái thì không làm, nếu áy náy điều gì đó do mình gây ra thì mình đi xin lỗi.
Rồi mình trở nên dễ chịu và hạnh phúc hơn.
Link nội dung: https://cdspvinhlong.edu.vn/mac-bikini-di-ngu-a23007.html