Bức ảnh gia đình gợi lại nhiều kỷ niệmThời ấy, nhà nào trong xóm tôi cũng nghèo. Chỉ dịp tết, trẻ con mới được mua quần áo mới. Cái áo 2 màu vải chắp lại trong tấm hình trên, mẹ mua cho nhưng tôi nâng niu không dám mặc hàng ngày, chỉ dịp quan trọng mới diện.
Một bữa tối đi chơi cùng tụi bạn, trên đường về trời tối như mực, tôi phải đốt ngọn đuốc lên để nhìn đường cho rõ. Rồi không rõ đi kiểu gì mà cả tôi và đuốc cùng lao vào bụi cây. Vạt trước của cái áo 2 màu bị cháy và nhăn nhúm do “tai nạn” đó. Tôi tiếc hùi hụi, khóc ròng.
Không chỉ áo quần mới, chụp hình cũng là thứ rất xa xỉ. Tôi nhớ khi gia đình tôi chụp bức hình đầu tiên, trẻ con trong xóm rủ nhau… đi xem, đứng cả hàng dài. Khi chụp xong, ai cũng hỏi tôi “có đau không”. Không hiểu ai truyền miệng kiểu gì mà đám trẻ hồi đó cứ mặc nhiên chụp hình sẽ... bị đau.
Nhưng không phải tấm áo mới hay những bức ảnh, điều tôi tự hào hơn cả là việc cha mẹ tôi rất yêu thương nhau, dù trải qua không biết bao nhiêu khốn khó. Có câu nói: “Gia tài lớn nhất mà cha mẹ để lại cho con cái là hạnh phúc của chính cha mẹ”, tôi thấy thật đúng với nhà mình.
Xung quanh tôi, các bạn thường bị ba la mắng rồi bị đánh đòn, nói không nghe lời là cho nhịn ăn. Một buổi các bạn đi học, còn một buổi phải về làm việc phụ giúp gia đình. Còn tôi thì thời gian chơi rất nhiều, bố tôi hay nói: “Mình tranh thủ làm thêm một chút còn nhanh hơn để con làm”.
Cha mẹ chụp ảnh cùng gia đình nhỏ của tôiCha mẹ tôi rất thương con cái. Cha tôi thường bảo: “Đói trong không ai hay, ngoài rách ai cũng thấy”. Đó là lý do chị em tôi luôn được bố mẹ mua đồ tươm tất. So với những nhà xung quanh thì nhà tôi ít người hơn. Thấy nhà người ta làm gì cũng đông vui, tôi đã nghĩ "sau này lấy chồng phải có ít nhất 4 đứa con". Suy nghĩ nhà đông con bắt đầu hình thành từ đó. Đến bây giờ, tôi có 6 đứa con.
Từ nhỏ tới lớn, tôi chưa bao giờ thấy bố mẹ cãi nhau. Mỗi khi bố lớn tiếng, mẹ thường chọn cách im lặng. Đến tận bây giờ, cha mẹ tôi nói chuyện với nhau vẫn rất tình cảm. Nhiều người trong xóm tôi bảo: “Nghe ông bà nói chuyện với nhau mà mắc cỡ, khi nào cũng anh em ngọt xớt”. Từ hành động cho tới lời nói, tôi cảm nhận bố mẹ yêu thương nhau rất nhiều.
Khi trưởng thành và đi lấy chồng, tôi luôn nhớ niềm hạnh phúc mình đã có để cố gắng nỗ lực, học hỏi và cho các con một gia đình êm ấm. Tôi trở thành người hướng dẫn, đồng hành cùng các con để lại nối tiếp những hạnh phúc cho thế hệ sau.
Nay nhìn bức ảnh cũ, thấy thời gian trôi qua thật nhanh. Với mọi đứa con, những khoảnh khắc bên cha mẹ là vô giá. Cha mẹ còn khỏe mạnh, sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau là điều may mắn. Tôi muốn cảm ơn cha mẹ đã để lại gia tài lớn về hạnh phúc cho chúng tôi.
Tác giả dự thi: Hoàng Lê Linh Huệ (TPHCM)
Link nội dung: https://cdspvinhlong.edu.vn/anh-mu-lon-cao-a20521.html