Mẹ tôi với vành nón bễ bãi, tả tơi và đôi quang gánh trên vai đi từng các ngõ để thu mua nhôm đồng sắt vụn và những thứ mà người ta chuẩn bị đem vứt đi mong kiếm được chút lời.
Cuộc sống chật vật, vất vả dưới túp lều bên xóm “ngụ cư” ven thành phố đã làm nung nấu trong tôi ý chí học hành. Vào cái năm tôi học lớp 12, trong một lần cùng bạn bè trên đường đi học về thấy bố đang chở khách, bất ngờ bố dừng lại trước một đống lon bia khoảng chừng 20 lon bên ven đường, để yên vị khách ngồi trên xe, bố lấy bao ni-lon nhặt những chiếc lon bia ấy trước sự ngạc nhiên của bạn bè của tôi. Chúng nó thốt lên: “Có phải bố con L. đấy không?”.
Không ai xấu hổ bằng, tôi òa khóc chạy thẳng về nhà trong tiếng cười chế giễu của lũ bạn.
Tôi nằm im trên giường khóc và bỏ bữa cơm tối. Trong đầu tôi lúc này là một màu đen tối, phảng phất xung quanh những tiếng cười chế giễu của lũ bạn. Ngày mai tôi phải làm sao khi đến trường với bao ánh mắt nhìn tôi, tôi sẽ là tâm điểm của những trò chế giễu của cả lớp. Thấy vậy, mẹ nhẹ nhàng đến bên tôi và gặng hỏi. Tôi kể hết với mẹ. Mẹ khóc! Mẹ thương tôi và cả bố nữa. “Con biết không, tiền học phí suốt mười hai năm học là từ lon bia đấy con ạ” mẹ nói trong nước mắt. Nghe câu nói của mẹ tôi òa khóc, khóc như chưa bao giờ được khóc, rồi mong bố đi sao cho thật nhanh chuyến xe ôm cuối cùng để về nhà thật sớm, tôi sẽ chạy nhào ra ôm bố và bảo “Bố ơi, con thương bố nhiều lắm, con có lỗi với bố”.
Và giờ đây tôi đã trả ơn bố bằng tờ giấy báo đỗ đại học mà bao người mong ước. Tôi muốn nói “Con yêu bố và cảm ơn bố vì tất cả”.
Lê Thị Lan Anh - (Thôn 10, Báo Đáp, Trấn Yên)