
Nhiều năm dài lê gót tha hương
Ta về qua phố thị không đèn
Đường phố nào xưa ngón tay đan
Nay quạnh hiu bóng đổ hoang tàn
Thủa ấy ta biệt ly
Biển hát đưa người đi
Đêm chia tay Quy Nhơn đầy nước mắt
Từ khi tàn khúc hát chia phôi
Sân trường quen vắng lặng tiếng cười
Nụ hôn đầu chưa dám trao môi
Em giờ đây cách biệt phương trời
Lặng lẽ trên đường xưa
Ngày nắng hay ngày mưa
Em xa xôi ta cũng bỏ trường xưa
ĐK:
Quy Nhơn tôi vẫn nắng vàng hoa phượng đỏ
Áo trắng bay những chiều về lộng gió
Biển vẫn xanh và sóng vỗ hiền hòa
Nhưng đâu rồi tà áo trắng năm xưa
Và ánh mắt của một thời bối rối
Đôi mắt đó ngàn đời tôi không hiểu nổi
Một lần trông mà nhớ tới bao giờ
Giọt nắng tàn rơi xuống mong manh
Ta ngồi nghe sóng vỗ quanh mình
Bờ cát vàng thiếu bóng em tôi
Nên trùng dương réo gọi tên người
Người hỡi nay về đâu
Mỏi mắt ta tìm nhau
Cho thiên thu day dứt những niềm đau….!
ĐK:
Quy Nhơn tôi vẫn nắng vàng hoa phượng đỏ
Áo trắng bay những chiều về lộng gió
Biển vẫn xanh và sóng vỗ hiền hòa
Nhưng đâu rồi tà áo trắng năm xưa
Và ánh mắt của một thời bối rối
Đôi mắt đó ngàn đời tôi không hiểu nổi
Một lần trông mà nhớ tới bao giờ
Lời bình của Trần Hà Nam:
Tôi biết đến bài hát này của anh Vũ Thanh như một lần hạnh ngộ, trong không khí đầm ấm tình nghệ sĩ khi anh về quê hương giới thiệu ca khúc của một người con xa quê. Đêm ấy chị Mỹ Nữ dẫn chương trình đã có những lời thật trân trọng dành cho anh và bài hát này. Khi giai điệu cất lên, tôi đã lặng người như được hòa cùng cảm xúc với anh để nhớ về kỉ niệm một thời áo trắng.
Quy Nhơn đôi mắt người xưa với nét nhạc đậm chất trữ tình, không có chút sến súa nào khi hồi tưởng Tình xưa, bắt đầu từ cảm xúc của ngày trở lại:
Nhiều năm dài lê gót tha hương
Ta về qua phố thị không đèn
Đường phố nào xưa ngón tay đan
Nay quạnh hiu bóng đổ hoang tàn…
Nỗi niềm của kẻ tha hương mong về ngộ cố tri mà cuối cùng chỉ một mình lẻ bóng, sao mà khắc khoải đến thế! Như chàng Thôi Hộ về đô thành Nam Trang chợt ngẩn ngơ khi chạm vào kỉ niệm : Khứ niên kim nhật thử môn trung - Nhân diện đào hoa tương ánh hồng… Còn Vũ Thanh nhớ khoảnh khắc “xưa ngón tay đan“ mà thấy niềm quạnh hiu dâng ngập, nhìn bóng đổ nhớ bóng người xưa, để nhớ cuộc chia ly năm nào “Đêm chia tay Quy Nhơn đầy nước mắt”:
Từ khi tàn khúc hát chia phôi
Sân trường quen vắng lặng tiếng cười
Nụ hôn đầu chưa dám trao môi
Em giờ đây cách biệt phương trời
Ca từ đầy chất thơ khi tái hiện khung cảnh vô cùng quen thuộc của bao thế hệ học trò. Sự đồng cảm của tôi dành cho anh Vũ Thanh cũng từ những hình ảnh những buổi lễ ra trường đầy nước mắt luyến lưu một thời hoa mộng. Thời của anh và thời của tôi dẫu có quãng cách thời gian khá lớn, nhưng học trò cuối cấp có lẽ cũng giống nhau cả thôi: sau những khoảnh khắc bùng nổ tuổi thanh xuân,
càng về cuối càng lắng xuống như sợ phải xa nhau, những vòng tay ôm, những chữ ký vội lên áo, những giọt nước mắt rơi …ngay cả những cô cậu ngày thường ngổ ngáo là thế, mạnh mẽ là thế cũng mềm lòng giây phút. Đời làm thầy, tôi đã trải nghiệm và quan sát bao lần những giọt nước mắt dễ thương như vậy. Có những lời chưa ngỏ, định chọn phút từ ly thổ lộ, chợt nhìn vào mắt lệ long lạnh đẫm ướt, lời bay đi, chân tay lóng ngóng… Và thế là “nụ hôn đầu chưa dám trao môi”, dẫu mắt đã nhận ra nhau để “đôi mắt người xưa” cứ day dứt hoài trong nỗi nhớ ! Tôi đã nao lòng khi nghe giai điệu vút lên mà bồi hồi sống dậy bao “đêm chia tay Quy Nhơn đầy nước mắt” như thế!
Trở lại với nỗi niềm người về Quy Nhơn, cảnh cũ vẫn đây, người xưa nào thấy, chỉ mình đến bước chân mình:
Lặng lẽ trên đường xưa
Ngày nắng hay ngày mưa
Em xa xôi ta cũng bỏ trường xưa
Về lại nơi đây không còn là cậu học trò khờ năm cũ, thời gian đã phủ lên đời người mưa nắng phong trần. Nhưng tình đầu thuở ấy chợt hiện về để chỉ còn tự trách “ta cũng bỏ trường xưa” như kẻ vô tình, để “em xa xôi” lại càng xa tầm tay với!
Nếu chỉ quẩn quanh như vậy, bài hát sẽ chẳng khác nào những tiếc nuối Tình xưa sến xẩm, may thay còn đó Quy Nhơn như chia sẻ nỗi niềm:
Giọt nắng tàn rơi xuống mong manh
Ta ngồi nghe sóng vỗ quanh mình
Bờ cát vàng thiếu bóng em tôi
Nên trùng dương réo gọi tên người
Người hỡi nay về đâu
Mỏi mắt ta tìm nhau
Cho thiên thu day dứt những niềm đau….!
Có ai từng ở Quy Nhơn mới thấm thía những lời ca rất đẹp này, hiện lên cả một khung trời rất riêng của Quy Nhơn khi “giọt nắng tàn rơi xuống mong manh”. Biển đẹp lạ kỳ trong khoảnh khắc này, sóng vỗ bãi cát vàng như vang động hơn, để những kẻ đơn côi trải lòng ra với trùng dương như được an ủi, bầu trời mặt biển ấy mới bao dung, lắng nghe dõi theo tâm trạng “thiên thu day dứt những niềm đau”. Vời vợi nghìn trùng bâng khuâng cùng câu hỏi vọng cao xanh, vời vợi ánh mắt mòn mỏi tìm nhau, tìm lại Quy Nhơn một thời đã yêu, đã sống!
Và vẫn còn đây Quy Nhơn ngày tháng cũ, Quy Nhơn thấp thoáng bóng hình xưa trong vẻ đẹp hôm nay, ngân nga trong điệp khúc:
Quy Nhơn tôi vẫn nắng vàng hoa phượng đỏ
Áo trắng bay những chiều về lộng gió
Biển vẫn xanh và sóng vỗ hiền hòa
Nhưng đâu rồi tà áo trắng năm xưa
Và ánh mắt của một thời bối rối
Đôi mắt đó ngàn đời tôi không hiểu nổi
Một lần trông mà nhớ tới bao giờ
Ngày ấy khi Vũ Thanh viết những lời ca này, và bây giờ Quy Nhơn “vẫn nắng vàng hoa phượng đỏ”, “biển vẫn xanh và sóng vỗ hiền hòa”, thiên nhiên đem lại cảm giác bình yên vỗ về tâm hồn . Quy Nhơn đẹp và đẹp hơn khi con đường đẹp nhất thành phố này không chỉ “áo trắng bay những chiều về lộng gió”, mà bất cứ khoảng thời gian nào tà áo trắng nữ sinh cũng gieo mối tương tư cho bao kẻ si tình ngẩn ngơ. Đâu chỉ gã si tình của Quy Nhơn xưa nhìn và nhớ áo trắng Nữ trung học thuở nào, du khách đến với Quy Nhơn hiện tại còn dõi theo áo trắng đến trường rợp đường, trải dài theo đường biển, từ trường Trưng Vương đến trường chuyên Lê Quý Đôn để tha hồ mơ mộng!
Còn kẻ nặng tình thì cứ mãi mang theo ánh mắt học trò, nhớ Quy Nhơn đôi mắt người xưa của “một thời bối rối”!
Và còn biết bao thế hệ học trò, bao gã si tình với Quy Nhơn sẽ còn nhớ một thời như thế, sẽ được đắm đuối cùng ca khúc trữ tình lãng mạn của Vũ Thanh-người đã nắm bắt trọn vẹn chất thơ Quy Nhơn gắn với tuổi học trò nhiều vụng dại, người đánh thức ân tình với phố biển cho những ai từng gắn bó Quy Nhơn !
Cảm ơn anh nhà văn Võ Thanh Quang - nhà thơ- nhạc sĩ Vũ Thanh tài hoa, đứa con thân yêu của Quy Nhơn đã đem đến một ca khúc làm người Quy Nhơn thêm yêu mến Quy Nhơn !
10.2023
T.H.N